Văn hóa nghệ thuật và rượu vang: Phim 'A Walk In The Clouds' (1995)

Văn hóa nghệ thuật và rượu vang: Phim 'A Walk In The Clouds' (1995)

 

 

"A Walk in the Clouds" (Dạo bước đi trên mây) là một câu chuyện giả tưởng lãng mạn huy hoàng, rực cháy với đam mê và khao khát buồn vui lẫn lộn. Có lẽ người xem cần có một chút phẩm chất này trong tâm hồn để thưởng thức trọn vẹn bộ phim, điều mà đối với một người có góc nhìn xét nét thì có thể nó trông giống như một bộ phim melodrama hay kịch tính, sến súa quá mức, nhưng đối với tôi, nó như bài ca hát lên sự hồn nhiên và tin tưởng.

Bối cảnh phim

Bộ phim lấy bối cảnh tại những vườn nho ở Bắc California vào những tháng ngày sau Thế chiến thứ hai, câu chuyện kể về một người đàn ông và người phụ nữ trẻ gặp nhau vào thời điểm khủng hoảng trong cuộc sống của cả hai. Một người đồng ý giả vờ kết hôn và người còn lại yêu một cách tuyệt vọng ngay khi việc giả vờ sắp thất bại. Cốt truyện xây dựng một cách đằm thắm qua hết rào cản này đến rào cản khác đối với hạnh phúc của họ, để người xem có thể vui mừng khi mỗi bên phải lòng nhau và thậm chí cao trào chỉ đẩy lên nhiều hơn ở câu chuyện phía sau. Và các tình tiết khéo léo sắp đặt câu chuyện của họ thành mối tình đẹp ngoạn mục. Đạo diễn là Alfonso Arau, nhà làm phim người Mexico đã thành công ngoài mong đợi với bộ phim “Like Water for Chocolate”. Một lần nữa, ông ấy bước ra khỏi vòng an toàn của mình và đến với thứ tình cảm không nao núng, cho sự vinh quang cao nhất, cho tình yêu lý tưởng đến mức dường như chưa bao giờ nghe nói đến ở thế kỷ 20. Vào thời điểm mà phim điện ảnh gần như chắc chắn bị khán giả hoài nghi, khi dễ, cười nhạo hơn là nhận được một cái thở dài ngó lơ, thì bộ phim này thật làm người xem thỏa mãn làm sao! 

 

Nội dung câu chuyện

Bộ phim mở đầu với cảnh Paul (do Keanu Reeves thủ vai) trở về nhà sau chiến tranh, về với người vợ mà anh đã kết hôn một ngày trước khi anh nhập ngũ. Anh ấy không biết gì về cô và cô hầu như cũng không hiểu gì về anh. Đáng lẽ ra không bao giờ nên diễn ra một cuộc hôn nhân như thế. Bây giờ không còn lại gì nữa. Paul rời San Francisco trên một chiếc xe buýt; một hành khách khác là Victoria Aragon (do Aitana Sanchez-Gijon thủ vai). Họ có một cuộc gặp gỡ kinh điển: Anh bảo vệ cô khỏi một số kẻ hung hãn, bị đuổi xuống xe, chán nản bước đi và thấy cô đang đứng giữa đường với chiếc vali. Đây là nhà của cô ấy.

Nhưng trước hết là ta cần miêu tả về con đường dẫn vào nhà cô gái. Đó là một con đường nông thôn đẹp như tranh vẽ, với những vòm lá uốn cong trên đỉnh đầu và thậm chí nó khác xa với bất cứ con đường cao tốc nào có thể đi đến Greyhound hoặc Trailwaysi. Đối với Arau, quang cảnh này thật tuyệt vời; ở đây ông ấy quan tâm đến phong cảnh của sự lãng mạn, không phải chủ nghĩa hiện thực. Hãy nhìn vào một cảnh quay ngay sau đó, nơi Victoria cho Paul thấy thung lũng nơi gia đình cô có vườn nho; chưa bao giờ có một thung lũng đẹp như thế này, nó thoai thoải, với sương mù, ngập tràn ánh nắng và thanh bình như chốn thiên đường; Arau sử dụng các hiệu ứng đặc biệt ở một số cảnh trong phim để đưa phong cảnh của ông ấy vượt ra khỏi thực tế, trở thành vẻ đẹp lý tưởng.

Victoria thấy buồn và bắt đầu khóc. Cô ấy có thai và cảm thấy lạc lối vì cô bị bỏ rơi bởi một người đàn ông không xứng đáng. Cô mang theo sự sợ hãi để về nhà đối diện với cha mình và thú nhận tội lỗi của bản thân. Paul thấy rằng có một cách mà anh ấy có thể giúp đỡ: Anh có thể đóng giả làm chồng cô, họ có thể bịa ra một câu chuyện và anh ấy có thể rời đi vào buổi sáng ngày hôm sau. Victoria biết ơn chộp ngay lấy cơ hội này và họ đi bộ về trang trại của gia đình.

Gia đình Aragon to lớn, rực rỡ và kiên cố, những người Mỹ gốc Mexico đã sống trên mảnh đất này qua nhiều thế hệ.

Người cha Alberto (do Giancarlo Giannini thủ vai), tự đặt mình vào vị trí trụ cột gia đình: Ông nghiêm khắc và kiên cường, có lẽ để che giấu sự mềm yếu của trái tim mình. Vợ ông, Marie Jose Aragon (do Angelica Aragon thủ vai), là người tốt bụng và rộng lượng, và có lẽ bà nghi ngờ điều gì đó về "cuộc hôn nhân" này nhưng vẫn giữ suy nghĩ đó cho riêng mình. Và sau đó là người ông (trưởng tộc), Don Pedro Aragon (do Anthony Quinn thủ vai), ông là người nhìn thấy và hiểu mọi thứ, thậm chí có thể biết Paul và Victoria đang yêu nhau trước khi chính bản thân họ nhận ra điều đó.

Bộ phim bây giờ xen kẽ giữa khủng hoảng đầy kịch tính và bối cảnh đẹp như tranh vẽ. Một mặt, sự nghi ngờ ngày càng tăng đối với Alberto, ông tự hỏi tại sao, nếu chàng trai này kết hôn với con gái mình, sao anh ta lại ngủ trên sàn nhà. Mặt khác, ông Don Pedro lại hào phóng đưa Paul đi dạo vào buổi sáng sớm để chỉ cho anh ta thấy gốc rễ mà toàn bộ vườn nho đã phát triển.

Sau đó, có một vấn đề là Paul đã không nói với Victoria là anh ấy đã kết hôn - trên danh nghĩa, ít nhất - và do đó anh không được tự do hành động theo cảm xúc của mình. Vì chắc chắn anh đang yêu, không chỉ với Victoria mà còn với gia đình và vùng đất nơi đây. Anh nói với cô rằng anh đã được nuôi dưỡng như một đứa trẻ mồ côi: "Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã ước với mỗi ngôi sao trên bầu trời để có được những gì cô đang có ở đây." Cô hỏi lại, "Và mọi người có nói cho anh biết anh phải làm gì không?" Anh trả lời, "Tốt hơn hết là không có ai." Và cảnh tượng này dẫn đến một khoảnh khắc khi Anthony Quinn nói một câu mà có lẽ chỉ ông ấy mới có thể thốt ra với tất cả sự trang trọng và khoan dung: "Con không còn là trẻ mồ côi nữa."

Đạo diễn Arau mang đến cho chúng ta những cảnh quay tuyệt vời, trong một vở nhạc kịch, sẽ là số lượng tác phẩm đáng kể. Có 1 điệu nhảy giậm nho và cảnh đẹp thanh tao khi sương giá đe dọa những cây nho, tất cả gia đình và công nhân của họ đi ra cánh đồng, sử dụng những cánh bướm lớn gắn vào 2 bên cánh tay để quạt hơi ấm từ máy sưởi dầu xuống xung quanh những trái nho. Và có một cảnh gần như bi kịch mà tôi không muốn nhắc đến ở đây.

Keanu Reeves mang đến cho vai diễn một sự đơn giản đến phi nghệ thuật. Anh ấy nhận ra rằng không thể chạm vào hình tượng này với một chút ý thức về bản thân: Paul phải hoàn toàn thuộc về câu chuyện này.

Diễn xuất của Reeves gần như không hề diễn, cứ như hóa thân thực sự thành nhân vật, và đó là lời khen ngợi cao nhất mà tôi có thể dành cho vai diễn này. Tất nhiên, vai diễn cô gái trẻ - nữ chính trong phim là chủ chốt, và nữ diễn viên Aitana Sanchez-Gijon là một khám phá sáng giá. Cô là con của một người mẹ Ý và cha là người Tây Ban Nha, cô đã diễn xuất ở Tây Ban Nha từ năm 9 tuổi, và ở đây, bằng vốn tiếng Anh xuất sắc, cô ấy đã gây dựng nên một người hùng vừa dễ bị tổn thương vừa dũng cảm.

 

Lời cuối: Cảm nghĩ của tôi

Đối với tôi, cảnh cảm động nhất trong phim là cảnh Paul đứng bên dưới cửa sổ của phòng Victoria, hát một bản tình ca Mexico mà anh ấy mới học được. Tôi biết cảnh này không liên quan gì đến một bộ phim được làm năm 1995. Tôi biết nó thuộc về một vở opera cũ của Ý. Nhưng cái gì cơ? "A Walk in the Clouds" (Dạo bước đi trên mây) là thể loại phim bạn phải tự mình nhập vai và mở lòng mình thưởng thức. Logic và sự hoài nghi sẽ khiến bạn chẳng đi đến đâu với bộ phim này. Ồ, điều này sẽ cho thấy bạn là người cứng rắn, không thể bị lừa phỉnh, và không ai cảm động được bạn bằng sự lãng mạn hoài cổ của họ.

Nhưng nếu bạn có thể cưỡng lại cảnh anh ấy hát bên dưới cửa sổ phòng cô ấy, thì đối với bạn, tôi ước là đừng bao giờ có ai hát bên dưới cửa sổ nhà bạn. Ngay cả đôi khi bạn thấy bản thân mình đang cố tình lắng nghe xem có âm thanh nào đó vang vọng vào phòng mình.

 

--------------------

- Tác giả bài viết: Roger Ebert

Roger Ebert là nhà phê bình phim của tờ thời báo Chicago Sun-Times từ năm 1967 cho đến khi ông qua đời vào năm 2013. Năm 1975, ông đoạt giải Pulitzer cho những lời phê bình xuất sắc.

- Việt hoá: KhoRuouVang.vn

- Link bài viết gốc tại đây

Đang xem: Văn hóa nghệ thuật và rượu vang: Phim 'A Walk In The Clouds' (1995)

Viết bình luận

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên
0 sản phẩm
0₫
Xem chi tiết
0 sản phẩm
0₫
Đóng